Phong sao.
- Trời ơi làm sao cậu quen anh
ấy vậy, kể cho mình nghe đi.
- Làm sao một cô gái như cậu lại
quen được anh ấy vậy - Một cô
gái nhìn Hiểu Đồng một cách
khinh bỉ.
- Cậu có phải người yêu của anh
ấy không? Nếu không phải thì
làm mai cho mình đi,
- Liệu anh ấy có đến đây nữa
không
………………..
Hàng lạt câu hỏi tuôn ra khiến
Hiểu Đồng thấy nhức cả đầu, cô
bực mình đứng lên nói:
- Mình đắc tội lớn với anh ta đó,
ai muốn liên can thì cứ việc đến
đây.
Các cô gái đều xanh mặt khi
nghe Hiểu Đồng trả lời rồi
không ai bảo ai, họ lần lượt tản
ra. Sự bình yên lại kéo về.
Nhưng suốt cả buổi Hiểu Đồng
không tài nào tập trung vào
công việc hay học tập được.
Hiểu Đồng không biết mình
đang vui mừng vì gặp lại anh ấy
hay là đang lo lắng.
Haiz! Bất giác cô thở dài. Phải
làm sao đây.
Vừa bước xuống dãy tam cấp
của dãy nhà C, Hiểu Đồng đã
thấy mọi người tụ tập đang xì
xầm gì đó. Hôm nay ra sớm, cô
muốn tìm một chỗ nào đó để
ngủ một chút trước khi đi làm
thêm. Tối qua cô ngủ quá ít. Vừa
mới nghỉ đến thì cảm giác mệt
mỏi kéo đến.
Chen qua đám đông để đi ra
ngoài, Hiểu Đồng nhìn thấy một
dàn xe mô tô đậu đều tăm tắp
trước mặt. Nhưng chiếc xe cực
kì đẹp mà không phải cứ có tiền
là mua được. Tuy chẳng hiểu gì
về xe cộ cho lắm, nhưng nhìn sự
bóng loáng và lộng lẫy của nó
thì cũng đủ reo thầm.
Những chàng trai sỡ hữu những
chiếc xe này càng làm cho người
ta lóa mắt hơn. Những anh
chàng đẹp trai. Họ đang chờ ai
đó.
Hiểu Đồng biết họ tìm ai. Cô
ngây người đứng yên.
Đều là những anh chàng trong
băng đua xe của Vĩnh Phong.
Đúng là con trai chủ tịch có
khác. Có thể tự do phóng xe
ngay trong khuôn viên của
trường mà không ai dám làm gì.
Vĩnh Phong đã đến trước mặt
cô, nụ cười sung sướng hiện rõ
nét trên mặt cậu. Cậu nắm lấy tay
Hiểu Đồng dịu dàng nói:
- Đi theo anh.
Nhưng Hiểu Đồng đã rụt tay lại,
cô quay về phía anh chàng Đại
Bình đang đứng đó nhìn.
- Hôm nay cậu có đi xe tới
không?
Đại Bình gật đầu.
- Vậy mình theo cậu về nhà cậu
được không. Cuốn sách này
mình đọc xong rồi, mình đến để
mượn cuốn khác được không?
Đại Bình reo lên vui sướng:
- Được chứ. Cậu chờ một chút
mình đi lấy xe.
- Không cần , mình đi theo cậu
đến chỗ gởi xe.
Nói xong Hiểu Đồng liền kéo tay
Đại Bình lôi đi, anh chàng Đại
Bình sung sướng cực kì, mặc
cho Hiểu Đồng kéo đi.
Hiểu Đồng bỏ đi vô tình gây tổn
thương cho hai trái tim cùng
nhịp đâp hướng về cô.
Đình Ân đi sau thấy vậy mới chạy
đến nói với Vĩnh Phong:
- Nếu anh muốn gặp Hiểu Đồng
thì đừng bao giờ đi môtô đến
trước mặt cô ấy.
Nói xong Đình Ân bỏ đi để lại
bao nỗi thắc mắc sau lưng.
Hôm nay căn tin thật là bân rộn,
Hiểu Đồng chạy hết bàn này tới
bàn khác, đây là công việc làm
thêm của cô ở trường. Các suất
ăn ở đây tương đối mắc nhưng
lại cực kì ngon.
Ngay tháng đầu tiên vào học ở
trường này Hiểu Đồng đã được
nhận vào đây làm. Cô nhận được
một chân chạy bàn. Cứ hết giờ
học là cô lại tới đây.
Bà chủ là một người tốt bụng, vì
thương hoàn cảnh của Hiểu
Đồng nên nhận cô vào làm
nhưng không cố định thời gian
và trả lương khá cao.
Tuy nói là căn tin của trường
học nhưng nó chẳng thua vì một
nhà hàng ba sao cả. Điều đầu
tiên là căn tin này vô cùng sạch
sẽ không phải bởi quy định mà
do bà chủ là người thích sạch sẽ.
Các món ăn thì khỏi chê và thay
đổi liên tục vì bà chủ vốn là một
đầu bếp nổi tiếng và phong cách
phục vụ thì miễn bàn.
Tuy vậy vẫn có những người cả
đời vẫn chưa bước chân vào
đây, vậy mà hôm nay lại bước
vào. Một sự kiện lạ đã được ghi
lại bởi sinh viên khoa báo chí
trên trang web của trường.
Nhưng không phải cậu đi một
mình mà đi theo nhóm. Lúc nào
cậu cũng đi cùng cả nhóm.
Tội nghiệp cho các nhân viên ở
đây, ai cũng bị họ làm cho sợ
hãi.
Lúc thì họ nói nhanh quá làm
nhân viên ghi không kịp, lúc thì
thay đổi món khiến các nhân
viên dù luôn điềm tĩnh cũng bị
một phen hoảng hốt.
Thế là họ bị bắt phải thay đổi
nhân viên phục vụ liên tục. Hiểu
Đồng đang đứng ở một bàn khá
xa thấy vậy đành thở dài.
Cô biết họ cố ý làm vậy để cô đến
mà thôi. Hiểu Đồng đến nói nhỏ
vào tai cô nhân viên có tên là
Trâm Anh đang muốn phát khóc
trước bọn họ:
- Để mình làm cho.
Cô nhân viên này mừng rỡ đến
độ giao ngay giấy bút cho Hiểu
Đồng. Mấy người trong nhóm
lập tức im lặng từ tốn.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong một
cái rồi chớp mắt thở dài, xem ra
cô không thể thoát khỏi anh rồi.
Cô mệt mỏi hỏi bọn họ:
- Các anh dùng gì.
Từng người, từng người một lần
lượt gọi món.
- Nói từ từ thôi, nói nhanh quá
làm sao người ta ghi kịp.
- Từng người gọi thôi.
- Yêu cầu ít thôi, ghi hoài cũng
mõi tay mà.
Thái độ với cô và những nhân
viên khác rõ ràng là khác xa
khiến nhiều người phải trố mắt
ra nhìn.
Cuối cùng chỉ còn Vĩnh Phong và
Thế Nam, cô đưa mắt nhìn hai
người.
- Hai anh dùng gì?
Thế Nam âu yếm nhìn cô:
- Em ăn gì chưa.
Hiểu Đồng cười nhẹ đáp lại sự
quan tâm của Thế Nam .
- Cám ơn anh, em đã ăn rồi.
- Vậy cho anh thứ mà em đã ăn.
Hiểu Đồng hơi bối rối trước câu
nói của Thế Nam, vốn dĩ cô đã
nói dối, từ sáng đến giờ cô vẫn
chưa ăn gì. Cô vội lấy lại bình
tĩnh:
- Vậy anh ăn cơm thịt bò viên
nha. Món này ở đây ăn rất ngon.
- Vậy cho anh món đó.
Hiểu Đồng quay sang hỏi Vĩnh
Phong.
- Còn anh.
Đôi mắt hơi nheo lại, cái miệng
hơi vểnh lên trông anh cực kì
quyến rũ.
- Em lại gần đây anh mới nói.
Hiểu Đồng bất đắc dĩ phải tiến
lại gần Vĩnh Phong. Anh nắm lấy
tay cô, nhấn cô vào cái ghế
trống bên cạnh. Hiểu Đồng cũng
không rõ cái ghế đó trống từ
bao giờ nữa.
Anh sát lại gần bên cô, hương
thơm tỏa ra từ anh khiến Hiểu
Đồng ngây ngất.
- Gọi món mà emthích đi.
Hiểu Đồng muốn đứng lên
nhưng không thể được, một tay
anh quàng qua vai cô giữ chặt
cô xuống ghế.
- Bỏ ra, em phải làm việc.
Nhưng Vĩnh Phong không trả
lời, chỉ giữ chặt không cho cô
đứng dậy.
- Gọi bà chủ ra đây – Cậu hất mặt
ra lệnh.
Một nhân viên vội chạy vào kêu
bà chủ ra.
Bà chủ là một người giàu kinh
nghiệm, bà tươi cười nói với
Vĩnh Phong;
- Hiếm lắm mới thấy cậu Phong
ghé qua đây. Cậu kêu tôi có gì
không.
- Cô ấy có thể ngồi đây một chút
không? Bà xem cô ấy cứ một
mực đòi đi.
Bà chủ nhìn thấy cánh tay đang
khoát trên vai của Hiểu Đồng
hiểu ý liền nói:
- Hiểu Đồng là một cô gái siêng
năng chăm chỉ. Hôm nay bác cho
cháu nghỉ sớm, cứ ngồi chơi tự
nhiên.
Hiểu Đồng nghe bà chủ nói vậy
lại thấy bà nhìn mình, cô biết bà
đang hiểu lầm quan hệ giữ hai
người vội hất tay Vĩnh Phong ra.
Không khí trở nên ngại ngùng.
- Mọi người cứ chơi tự nhiên
nha, để tôi đi kêu nhân viên tới
phục vụ - Bà chủ lịch sự rút lui.
Cả buổi Hiểu Đồng ngồi im lặng
không nói gì, cô lạnh nhạt, thờ ơ
với mọi thứ. Cô cũng chỉ ăn có
một ít rồi đứng dậy bỏ đi.
Nhưng đó lại là sự kiện chấn
độn toàn trường.
Sáng hôm sau, những bài viết về
cô có khắp mọi nơi trên trang
web của trường. Mọi rắc rối bắt
đầu kéo đến.
Hiểu Đồng vốn thích cuộc sống
yên lặng từ trước đến giờ cô
như một cái bóng, đến và đi lặng
lẽ nhưng bây giờ đi đến đâu cô
cũng bị soi mói, ngay cả các giáo
viên cũng nhìn cô với ánh mắt
khác.
Đầu tiên là những lời công kích
không hay trên trang web của
trường.
- Lọ lem gặp được hoàn tử.
- Cóc ghẻ hóa phượng hoàng.
Nhưng có những người ác
miệng hơn thì nói.
- Tôi xấu xí quê mùa thì sao nào,
chẳng phải hotboy cũng phải
thích tôi đó sao.
- Chinh phục hotboy cũng không
khó đâu chỉ cần bạn giả bộ ngây
thơ là được.
- Cần gì phải xinh đẹp chỉ cần
lẳng lơ là được.
- Giả vờ là học trò ngoan sẽ
được yêu thương hơn mà. Được
ưu đãi nhiều thứ, còn được cái
giáo sư chiếu cố.
……………….
Đình Ân tức giận khi đọc được
những lời đó, cô cằn nhằn nói
với Hiểu Đồng.
- Tại sao cậu lại có thể bình thản
trước những lời như vậy chứ.
- Mặc kệ họ đi, nói chán rồi thì
thôi.
- Cậu thật là ít nhất cũng phải
nổi giận một lần chứ.
- Nổi nóng thì có được gì đâu.
- Cậu cứ như vậy nên càng bị họ
ức hiếp.
Đình Ân vùng vằn bỏ đi, Hiểu
Đồng chỉ còn biết nhìn theo lắc
đầu.
Tuy Hiểu Đồng không quan tâm
đến những chuyện này nhưng
cũng táh6y trong lòng có chút
bất an. Những ngày tháng bình
yên của cô đã không còn nữa.
Những cô gái ganh ghét tìm
cách gây khó dễ cho cô ở mọi
nơi khi họ gặp nhau. Nghiêm
trọng nhất là việc hành hạ cô ở
căn tin.
Ở căn tin, Hiểu Đồng là một
người phục vụ, cô phải chịu sự
sai khiến của họ, nhưng khi có
mặt Vĩnh Phong và các bạn của
anh thì họ lại tỏ ra vô cùng dễ
thương.
Có một cô sinh viên cùng khóa,
học cách lớp Hiểu Đồng hai
phòng, tên là Mai Phương. Hiểu
Đồng vẫn thường thấy cô ấy
chạy đến dãy nhà A. Cô ấy là một
trong các cô gái theo đuổi Vĩnh
Phong cũng là một thiên kim
tiểu thư giàu có.
Cô ta bày tỏ thái độ ghét Hiểu
Đồng ra mặt. Thường hay gây
khó dễ cho Hiểu Đồng, nhưng
Hiểu Đồng toàn bỏ qua không
chấp.
Vĩnh Phong lúc nào cũng xuất
hiện bên cạnh Hiểu Đồng như
một cái bóng. Còn Thế Nam thì
quan tâm theo dõi cô từ xa.
Hai chàng trai, hai phương thức
bày tỏ khác nhau. Người thì
nóng bỏng, người thì nhẹ
nhàng. Nhưng Hiểu Đồng không
thể cũng không dám đáp lại tình
cảm của bất kì ai.
Anh chàng Đại Bình cũng đeo
bám theo cô, cuối cùng anh lại
bức bình phong để cô lẩn tránh
Vĩnh Phong.
- Á!
Hiểu Đồng đang bê một tô súp
nóng đi đến bàn của Mai
Phương, cô ta và hai cô bạn gái
lén lút nháy mắt với nhau khi
Hiểu Đồng bước tới. Bạn của
Phương Mai giả đò đứng dậy vô
tình hất đổ cả tô súp nóng vào
người Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng hứng nguyên một tô
súp nóng hổi, cảm thấy cả thân
người như muốn bốc cháy.
Đại Bình đang ngồi gần đó ăn
liền cầm ly nước cam có đá của
cậu tưới lên người Hiểu Đồng,
cô cảm giác cái nóng đã dịu lại
nhưng cảm giác bỏng rát vẫn
còn.
Mọi người xung quanh đều đổ
mắt về phía họ.
Đại Bình lo lắng hỏi:
- Cậu có sao không?
Mặt Hiểu Đồng vẫn còn nét đau
đớn nhưng cô mĩm cười trấn an
Đại Bình.
- Mình ổn rồi, cám ơn cậu, may
mà có ly nước của cậu.
Đại Bình nhìn chiếc áo đính đầy
súp của Hiểu Đồng khuyên.
- Áo cậu dơ hết rồi. Mau lau đi
nếu không nó bám vào khó lau
được.
- Không sao lát mình đi thay đồ.
Để mình dọn dẹp chỗ này đã.
Nói rồi Hiểu Đồng lấy cái khăn
dưới bàn ngồi xuống lau lại sàn
nhà dính đầy súp.Mai Phương và
các bạn của cô làm như không
có chuyện gì xảy ra, vẫn bình
thản nói chuyện với nhau.
Đại Bình nhìn các cô ấy với ánh
mắt căm giận.
Hiểu Đồng khum cả người
xuống lau sàn. Một tay chống
xuống sàn, một tay lau dọn
nhưng cô chưa dọn dẹp xong
thì một gót giày giẫm thật mạnh
vào bàn tay đang chống dưới
sàn.
- Á!
Một lần nữa, Hiểu Đồng phải hét
lên. Nhưng cảm giác đau đớn
nnày còn gấp trăm lần khi bị đổ
tô súp vào người.
Gót giày quá nhọn, không giống
như lần trước bị giẫm ở chân,
phải xuyên qua phần da giày rồi
mới đến chân cô. Lần này không
có gì bảo vệ bàn tay của cô cả.
Nó trơ chọi nằm im dưới gót
giày, bị đâm sâu đến chảy máu.
Hiểu Đồng đau đớn rút tay lại, cô
ngước mắt nhìn lên thủ phạm.
Mai Phương nhìn cô với nụ cười
đắc chí.
Đại Bình tức giận nói:
- Các cô thật quá đáng.
Hiểu Đồng nắm chặt cánh tay
đang chảy máu của mình, bàn
tay dường như không cử động
được nữa, cô kéo Đại Bình đi ra
chỗ khác.
- Thôi bỏ đi. Mặc kệ họ.
- Mình đưa cậu đi băng bó.
Đại Bình dìu Hiểu Đồng đi đến
phòng y tế. Sau khi băng bó
xong, cô tạm biệt Đại Bình đi vào
tolet thay đồ.
Cũng mau Hiểu Đồng luôn mang
theo một bộ đồ để thay đổi rồi
đi làm luôn. Cô thay một cái áo
sơ mi màu hồng phấn.
Khi cô vừa từ phòng thay đồ ra
thì thấy Vĩnh Phong đã đứng đó
từ bao giờ. Cánh cửa phòng tolet
đã đóng chặt.
Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn Vĩnh
Phong hỏi:
- Sao anh lại ở đây. Đây là tolet
nữ mà.
Nhưng Vĩnh Phong không nói gì
cả bước đến đẩy Hiểu Đồng vào
tường, anh đưa tay lên trước
ngực cô. Bất ngờ, không hiểu
anh định làm gì, Hiểu Đồng đưa
tay lên giữ chặt cố áo mình. Bàn
tay vừa được băng bó xong. Cử
động quá nhanh và mạnh khiến
cô cảm thấy hơi đau nhói.
Hiểu Đồng nhìn thấy ánh mắt
Vĩnh Phong vừa đau đớn vừa
tức giận như một ngọn lửa đang
bùng cháy. Cả người cô như bị
tê liệt.
Cậu đưa tay nắm bàn tay đang
băng bó của cô, cảm giác đau
thương cực độ, rồi kéo bàn tay
cô ra khỏi áo. Từ từ cởi từng nút
áo của cô, cho đến khi một vệt
đỏ xuất hiện giữa làm da trắng
nõn trên ngực cô.
Vĩnh Phong cảm thấy đau
nhóinhư thẻ ai đó đang bóp
nghẹt tim cậu, như thể những
vết thương kia hiện diện trên
người cậu. Thà người đau là cậu,
cảm giác sẽ dễ chịu hơn .
Cậu đấm mạnh tay vào bức
tường sau lưng cô rồi tức giận
bỏ đi.
Bỏ lại Hiểu Đồng vẫn còn cảm
giác bị tệ liệt đang dựa vào
tường. Sau khi, Hiểu D(ồng cài lại
nút áo định đi ra, cô chợt thấy
bức tường sau lưng cô có vài vệt
máu đỏ.
Qua ngày sau, Mai Phương bị
cho thôi học, gia đình cô ta bị
phá sản. Hai người bạn của cô ta
cũng cùng cảnh ngộ. Cả trường
đồn ầm ĩ tin này.
Những cô gái hay bắt nạt Hiểu
Đồng giờ đây cạch ra mặt, e dè
nhìn cô sợ sệt.
Hiểu Đồng không thích cảm giác
này nhưng dù sao cũng tốt, cô
không còn bị ai làm phiền nữa.
Đình Ân thì cảm thấy hả hê lắm.
- Cho đáng đời cô ta.
Nhưng Hiểu Đồ